Bạn Trẻ Ở Rừng Tây Bắc
Cũng khá lâu rồi, tôi không viết bài nào, phần vì công việc cũng bận, phần vì mải…đi chơi quá. Dù mỗi chuyến đi, ảnh nhiều, và tư liệu cũng nhiều! Nhưng về đến HN là…lười viết, thế mới chán. Mấy năm vừa rồi, tôi dành nhiều thời gian để đi tới các bản làng Tây Bắc xa xôi, tất nhiên vì công việc thôi, nhưng cũng phải chơi chứ! Làm xong việc là chơi bét nhè, he he, công việc thì tôi làm với người lớn, các anh chị em trong bản, còn chơi – tôi chơi với lũ trẻ nhỏ – vui hơn! Chúng vô tư, hồn nhiên, và những bé gái nữa, xinh xắn và đáng yêu vô cùng (he he, đấy là tôi viết hoa văn thế thôi, chứ thật ra, chơi với lũ nhỏ, sướng nhất là sai việc vặt gì, chúng cũng làm – cấm bao giờ phàn nàn kêu ca, ha ha)
Nhiều người khi nghĩ đến trẻ em miền núi, là hình dung ra những cô – cậu bé hiền lành, dễ thương, nhưng nghèo khổ và đầy vất vả! Tất nhiên rồi, so với lũ trẻ ở phố – thường có cuộc sống êm đềm, đầy đủ hơn về vật chất. Nhưng tin tôi đi, bọn nhỏ ở rừng, chúng….hay lắm! Tôi xin phép gọi tạm là “HAY”, còn tại sao, các bạn cứ từ từ, tôi sẽ viết kĩ ở trong bài này.
Con trai tôi năm nay 7 tuổi, học lớp 2 rồi! “Ông Kễnh” ngày ngoài việc đi học, về nhà học, thúc ép cho ăn cơm, và phá phách ra. Thì “ông ấy” không/chưa phải làm việc gì khác, ngoại trừ 1 việc cỏn con là chơi với em, cơ mà chỉ dăm phút, là oánh nhau toáng nhà. Nào, chúng ta phải thú nhận thật 1 điều đi, trẻ em ở thành phố, hiếm khi phải làm việc gì khác, ngoài việc học – và cuộc sống, đôi khi hơi tẻ nhạt! Còn ở đây, giữa trùng trùng điệp điệp núi rừng, lũ trẻ ở bản vẫn đến trường, nhưng ngoài thời gian đến lớp ra, chúng chơi như thế nào, giúp bố mẹ việc gì, ít người miền xuôi biết & hiểu được. Nào, chúng ta hãy thử tìm hiểu thêm 1 chút nào…
Thương yêu vô vàn! Những đứa nhỏ, dưới 2 tuổi, thường nhận được rất nhiều sự yêu thương, che chở của cha mẹ, ông bà chúng! Đây là quãng thời gian lũ nhỏ luôn được che chở, bồng bế trong vòng tay! Cha mẹ nghèo, chẳng có gì cho con ngoài tình cảm.
Những đứa nhỏ quãng từ 3 tuổi trở lên, đã bắt đầu biết tự chơi, ít khi đòi theo bố mẹ. Phân lớn các cháu sẽ đi học Mẫu Giáo, tôi biết nhiều bản làng cực kì khó khăn, xa xôi cách trở, và nghèo khó, bọn trẻ thích đến lớp mẫu giáo học, vì 1 lý do rất buồn, đến lớp – cháu được các cô nấu cơm cho ăn, ít nhiều có miếng thịt. Ở nhà nhiều khi chả được ăn no, chứ chưa nói gì đến thịt.
Học tập như thế nào, ra làm sao, là trách nghiệm & thuộc quản lý của nghành Giáo Dục. Tôi không phải chuyên gia, và cũng chả phải là nhà giáo, nên không thể đưa ra bất cứ nhận xét gì. Chỉ biết 1 điều, lũ nhỏ ở rừng ngoài thời gian đến trường/lớp ra, thì ở nhà, chúng rất ít khi học!
Phần lớn thời gian trong ngày còn lại, chúng chơi, nô đùa đủ thứ trò! Đứa bé chơi với đứa lớn, và ngược lại, tức là chơi cùng nhau hết, chứ ít khi phân theo độ tuổi. Bố mẹ chúng cũng kệ, thích chơi gì thì chơi, chơi chán rồi về. He he, đứa nào đứa nấy đen nhem nhẻm, tay chân lem luốc, nhưng lúc nào cũng cười tươi roi rói.
Mà chúng cũng tài, nghĩ ra đủ trò để chơi. Nhất là vào dịp Hè, mùa Hè ở Tây Bắc cũng là mùa của các loại hoa quả rừng, bọn trẻ lang thang dọc khắp các triền đồi, sườn núi để tìm hoa quả ăn! Cũng chả phải đói khát gì đâu, nhưng chúng thích thế! Mà cũng từ những việc này, kĩ năng & kinh nghiệm dạy cho chúng biết, loại cây/quả nào ăn được, loại nào không ăn được.
allfsdfs mot hai ba