SỐNG CHUNG VỚI LŨ
Phần I
FACEBOOK- Anh Toán: http://bit.ly/2L7vbsS
- TÂN: http://fb.com/mobigraphy
- Anh Quang: http://bit.ly/2L86CMd
Tác giả: Nguyễn Toán (2008)
Tạm giới thiệu: Được chia làm 3 phần vì khá dài, “Sống chung với … LŨ” là ký sự hồi tưởng hấp dẫn không thiếu phần hóm hỉnh, bút ký ăn khách nhứt nhì trên website caucavietnam.com những năm trước đây, với khoảng trên, dưới 5.000 lượt đọc.
Nguyễn mạnh Toán, tác giả “Sống chung với lũ”, nguyên là doanh nhân trẻ (hồi 10 năm trước thôi, giờ hơi bị zà zồi !) chuyên ngành vềdịch vụ khai thác hồcá nuôi và cho khách hàng đến câu, tính tiền theo giờ.
Tưởng, cũng cần ghi chú thêm : Ở thời điểm 2008, “Toán nhà quê” một mình khai thác đến 3 hồcâu, cùng mang tên “Đồng Quê (1, 2, và 3)”, tọa lạc tại quận Hà Đông, thành phố Hà Nội. Còn nhớ, trước khi về lại Pháp, Toán nhà quê đã mời tôi và Vương chép tầu (Nghiêm bá Vương, hiện là TTK của Hiệp hội câu cá thể thao Việt Nam” (bộ Thể thao, du lịch)), đến tham quan một hồcâu khác nữa, nằm cạnh “Đồng Quê 3”. Nhưng rủi thay, “Đồng Quê 4” đã không thể thành hình vì trận lũ vào cuối tháng 10, đầu tháng 11 năm nói trên, đã gây thiệt hại không nhỏ và gần như xóa sổ hồ “Đồng Quê 3”, chỉ vừa mới khai trương được chừng vài tháng !

Hồ Đồng Quê 3, trước ngày khai trương
Tuy vậy, đại nạn này hình như đã không làm cho người bạn trẻ của tôi nao núng, thất thần, nản chí… Hắn ta vẫn còn dư thừa tinh thần để bình thản ghi lại những giờ phút, buộc phải sống chung với lũ !
“Nguyễn mạnh Toán có nhiều bí danh lắm, thường là để sử dụng đăng ký trên nhiều diễn đàn câu cá, thời mà phong trào “câu” tại miền bắc VN bộc phát cao độ, như: nhaque, sos, songodaysong và cuối cùng là Toán rắn… vì đương sự bắt hổ mang tay không rất giỏi”
PHẦN 1
He he chúc mừng bác Rùa đã thượng lộ bình an zìa bển, sau một chuyến kinh lý dài dài nơi cố hương, kỳ này chắc sẽ có nhiều phóng sự hay cho dân câu trên mạng được thưởng thức bác nhể ?
Để châm ngòi cho loạt bài viết của bác Rùa iem xin mở đầu bằng một phóng …sinh sự : Sống chung với lũ.
Ngày xưa từ hồi tôi còn nhỏ cứ hè năm nào thấy rùa nổi nhiều, hay nằm phơi mình trên vạt bèo tây giếng đình, thì ông tôi lại lẩm bẩm năm nay lại sắp có lũ lớn đây. Đúng như vậy năm đó nước lớn, người nhớn thì lo nháo nhác, còn chúng tôi thì khoái trá với cả bó cần câu, mớ lưới tơ, mắt hau háu nhìn vào ao hợp tác… chờ xem cái bờ ao bao giờ thì vỡ… khoái thật.
Âý thế mà bây giờ nghĩ lại, thấy giật mình thon thót, chết thật năm nay lại có cụ Rùa to vật… bò từ bên tây về, phen này thì lại lũ to rồi, mà mình lại có mấy cái ao cá to, lụt thật thì bỏ mịa.
Bữa hổm thấy bác Rùa cùng Lão Bá vào thử cần cái hồ câu tay, nhân thể chào tạm biệt chú em SOS. Hê hê cụ chơi chán, cuối thu rồi cụ mới lặn thì giời cũng chả có hột nước mắt nào nữa mà sợ lụt.

Hồ nuôi cá này nằm cạnh bên Đồng Quê 3, Toán nhaque dự đưa vào khai thác, thì… cơn lũ ập tới !
Ai dè cụ rút cần về chiều thì bữa tối đó mưa ngay, thiêng thật.
Hôm sau vẫn mưa, mưa mãi, mưa rất to, nước ngập toàn thành phố tới lưng ống chân, nhà tôi vẫn còn tỉnh tướng lắm, sợ qué gì chắc mai nó tạnh lụt thế nào được, giời làm gì mà còn nhiều nước thế ! Cho đến xẩm tối hôm đó thì mới chột dạ, khi thấy nước không biết ở đâu đổ dồn về mỗi lúc một nhanh, tôi bèn phi thẳng xuống hồ ĐQ3. Lúc này, đường vào hồ, nước mới ngập tới ống xả khí xe máy thôi. Xe vẫn chạy tốt, hồ vẫn chưa ngập, nước mới mấp mé vạt cỏ ven bờ, mấy chú em trông hồ ỏn ẻn : anh xuống thì trông cho em một buổi em tạt về nhà xem nước ngập thế nào. Ừ, về đi, chúng mày nhát thế, ngập thế đếch nào được. Thế là còn lại một mình một lều, tôi cắm nồi cơm điện xong và ung dung nằm khểnh.
Trời tối dần, mưa vẫn cứ mỗi lúc một to, chưa kịp ăn bữa tối thì bỗng dưng mất điện, trời tối đen, vớ cái đèn xạc bấm ra ngoài hồ thì giật mình ngã ngửa ! Cái xe máy dựng lúc chiều trên chỗ bờ cao thì giờ ngập đã gần một nửa, nước lên đột ngột lớn quá nên người ta ngắt điện mất rồi, bỏ mẹ thật ! Tôi toan dắt xe quay ra phố lấy lưới về bao hồ lại, thì không thể nào đi nổi nữa. Lối ra, nước có chỗ đã lên đến ngực, chảy ngang qua mặt đường khá xiết, nên đành phải quay xe trở lại. Một mình xoay sở thế nào đây ? Anh em thì túm lại hết trên kia, vì hồ ĐQ 1 cũng đang bị ngập. Hồ ĐQ 2 thì đã vỡ bờ khá to, nước xối tràn vào trôi cả mấy gian nhà bảo vệ đằng sau, thôi đành còn nước còn tát một mình cố gắng giữ hồ 3 vậy.

Hồ Đồng Quê trước ngày khai trương (trong hình lá lão Bá đang câu thử nghiệm)
Tôi cố gắng chặt hàng loạt cây ven hồ chặn quanh bờ ngăn cá trôi theo dòng nước, nước đến đâu thì đắp bờ và chặt cây tới đó, nước mỗi lúc một cao, lúc này nhìn xung quanh đã ngập trắng nước nhà dân xung quanh đã chìm một nửa, chỉ còn mỗi khu nhà sàn hồ câu là cao nhất nên nước chưa lên đến sàn, hi hi yên tâm vẫn ở tốt, đang loay hoay chặt ngả nốt mấy cây chuối thì bỗng giật mình dựng tóc gáy bởi một tiếng phì phì rõ mạnh, chắc con trâu nhà nào bị lạc thôi, chưa kịp định thần thì lại… phì iiiii …, tôi dừng tay bấm đèn bỗng giật mình tá hoả bởi con rắn hổ mang to như bắp tay đang cố bạnh mang như cái bàn tay xoè, cổ vươn cao chừng nửa mét nhằm nơi phát ra tiếng động bổ tới. Thôi thi ba mươi sáu chước – chước chuồn là thượng sách. Tôi nhào vào nhà sàn, thì nước đã mấp mé tới sàn rồi, ngay lập tức dùng ni lon bít kín các lỗ hổng và kẽ hở quanh sàn nhà, cạy lấy mấy tấm ván đóng ngang bục cửa chống rắn tấn công vào nhà, rồi kiểm tra lại kỹ càng từng góc nhà, xó tủ khi đã yên tâm chưa có kẻ địch nào lọt vào nhà mới ngồi thu lu tính kế thoát hiểm.

Đồng Quê 3, cả khu vực biến thành biển nước, sau cơn lũ !
Giời ạ, do nước ngập cả cánh đồng nên lũ quái vật kia đều dồn lên nơi cao nhất là khu hồ này, có lẽ chúng sinh sống ở trong khu trận địa tên lửa của quân đội ở gần đây, nay nước ngập sâu nên dồn hết lên chỗ này. Để chiến thắng nỗi sợ hãi thường trực, tôi quyết định sẽ tìm và tiêu diệt chúng trước lúc chúng tìm đến nhà mình. Sau khi lục lọi mớ đồ câu, tôi tìm được 2 cái chống cần bằng inox có cái chạc ba khá chuẩn, một cái để nguyên làm cái chẹn đầu, một cái chế làm cái kẹp, cái thùng ủ thính được úp cái rổ vào thành một cái giỏ đựng khá chắc chắn. Chưa kịp hài lòng với thứ vũ khí tự chế lại nghe tin qua điện thoại lại có thêm 4 con cá sấu sổng chuồng trong khu chăn nuôi ở phía trên. Chiều nay chỉ mới bắt lại được một con thôi. Tôi tái mặt, sao mình lại rơi vào hoàn cảnh oái oăm này nhỉ ? Thôi đành hí hoáy lôi nốt ra khẩu 2 nòng, từ ngày nhà nước cấm săn bắn thì cất đi làm kỷ niệm, nay lúc sinh tử đành mạn phép phòng thân, may mà còn 4 viên đạn, tôi khá yên tâm với vũ khí trang bị tận răng, vậy là ngay đêm nay có thể yên tâm phản công.
Tác giả bó gối trong nhà sàn với “khí cụ” bắt rắn chế tạo từ mấy cái que Inox, dùng để gác cần câu.
Để trấn tĩnh khi lên đường tìm diệt…rắn, tôi hát lảm nhảm luôn mồm bài quốc ca cho nó có khí thế, có tiếng người nó cũng đỡ sợ, tôi quay lại chỗ lùm chuối cao cao lúc tối săm soi khá kỹ nhưng không thấy gì, toan quay lại thì thấy mờ mờ trên gò đất cao ngay bên trái có cái gì đang đung đưa, tôi bấm đèn ….hổ mang, hổ mang đây rồi cái mang trăng trắng đang bành ra đang đong đưa phì phì doạ dẫm. Không phải con trước, con này khá to, chừng 2 kg, cảnh tượng hãi hùng này tôi mới chỉ xem trên kênh “đít cô vơ ri” thôi. Đây là lần giáp mặt đầu tiên và khoảng cách giữa tôi và “địch” hơi gần nên cũng khá hoảng. Cơ mặt như đanh lại nhưng vẫn run bắn không thể nào lấy can đảm nhào vào chẹn cổ nó. Tôi giương súng, nhưng lại tiếc đạn, vì chỉ vỏn vẹn có 4 viên, rủi lại gặp con to hơn thì sao. Đang phân vân, thì bỗng thấy một cái đầu nữa to như ngón chân cái thò lên bên cạnh. Giời ạ, đến 2 con, có lẽ quá hoảng hốt nên theo phản xạ tự nhiên gần như cùng một lúc hai ngón tay tôi co rúm vào cò súng. Hai tiếng nổ đanh phá tan màn đêm yên tĩnh, kịp thời và chính xác, trong mờ mờ làn khói súng là hai con rắn nằm quằn quại, tiếng nổ như làm tôi phấn khích và tự tin hơn bước lại gần, một con bị bắn gẵy sống lưng, một con bị bay đầu – có lẽ do cự li bắn khá gần ! Hai con nặng tới gần 4 ký, lúc này tôi gần như đã bị mê hoặc bởi chiến thắng nên không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi lôi chúng vào nhà xăm soi, chúng đẹp thật – một vẻ đẹp dễ sợ !!! Con còn sống bị nhốt ngay vào bao tải, còn con mất đầu liền bị lột da cắt khúc và… vô nồi. Bữa tối đầu tiên nơi vùng lũ là món rắn luộc chấm muối tiêu vì nồi cơm nấu dở mất điện không ăn được !
Khà, con này mà vào nhà hàng thì …tiền triệu chứ chẳng chơi …. Nói thế chứ lúc này tôi vừa ăn vừa run ..
Phần hai :
Hi hi …thú thật với bạn đọc là em cũng nhát như cáy ngày. Đang ngồi nhấm nháp bữa tối đạm bạc thì giật mình đánh thót vì một tiếng động mạnh ngoài cửa ! Hú hồn… một bộ mặt xám ngoét đang nhăn nhở với hàm răng trắng ởn ướt lướt thướt đang run lập cập trèo qua cửa sổ mò vào. Té ra là Bạo, con trai ông chủ hồ câu tay bên cạnh, nghe tiếng súng nổ nên bì bõm mò sang cầu cứu : nhà em ngập hết rồi, phải kê ván trên bè chuối để ngủ, bên này cao, hôm nay em ngủ với bác nhá. Tôi mừng như bắt được vàng, thế thì vững tâm rồi, vậy là mình đã có thêm đồng đội. Hắn ta bộc tuệch : bác ăn chuột luộc trừ bữa à, tôi thủng thẳng : chém được con mòng, tao luộc... Thế là hắn xà vào chén ngay, rồi xít xoa, đúng là ngon như thịt rắn anh nhỉ, thấy hắn thích, tôi rỉ tai : muốn ở đây thì chốc nữa mày phải đi bắt cùng với tao, hắn đồng ý ngay.

Hổ mang Hà Đông mùa lũ
Có thêm đồng đội, tôi như được tiếp thêm dũng khí, liền buông bát đũa khoác cái giỏ tự chế cùng dàn kẹp với cái đèn câu. Còn hắn, ôm hai cái bao tải với khẩu súng, ì ũm lội sau hót như khiếu. Theo phán đoán, tôi quyết định sẽ mò tới hai gò đất cao nhất còn chưa ngập. Giời đất ạ, đúng y như dự đoán, tôi đang xăm soi thì hắn hét lạc cả giọng ….rắn rắn ..hổ mang kìa, tôi ngoảnh lại thì thấy một em hổ mang xám ngoét cỡ bắp tay đang bò chậm rãi men theo rìa cỏ ngập nước, mặt tôi tái mét nhưng vẫn giả vờ tỉnh queo, có lẽ hơi sĩ diện một chút trước thằng đệ tử nhát gan, tôi gằn giọng : bình tĩnh, đứng im, sợ gì để tao bắt sống nó !

Toán nhaque bắt rắn…
Lấy hết can đảm tôi bặm môi lấy cây gác cần chẹn mạnh vào cổ rồi gí chặt xuống đất, con rắn oằn mình quấn chặt đến nỗi cong cả cây gác cần bằng inox. Có thêm cái mặt thằng Bạo, như làm tôi can đảm thêm, nhẹ nhàng và thận trọng một tay tóm chặt cái đuôi, một tay lần theo cái mang đang bành ra của con rắn rồi ghì chặt lấy đầu. Miệng con rắn há ngoác ra nhe cả 2 cái răng nanh dài như cái gai mây đầy nọc độc, tôi thoáng rùng mình, nhưng trấn tĩnh được ngay, ra vẻ chuyên nghiệp hét thằng Bạo xoè cái bao tải ra để tôi bỏ vào.

Xong việc, tôi thở phào rồi ngồi phịch xuống đất… đúng vào vũng nước… ướt cả quần lúc nào không biết, còn Bạo thì đứng run lẩy bẩy : em chưa nhìn thấy rắn hổ mang to như thế bao giờ ! Chưa kịp định thần ngoảnh sang bên thì tôi lại tái mặt hét lớn : Bạo, đứng iiiiỉim, nhanh như cắt tôi thẳng tay vụt mạnh cây chống cần ngay chân thằng Bạo, lại một con rắn hổ mang chừng một cân nữa bị vụt gãy lưng đang lộn vòng dưới nước. Lúc này thì cả tôi và thằng Bạo đều hoảng thực sự, nó run bắn : thôi đi về thôi anh ạ, rồi hắn làu bàu trách móc : em tưởng anh bảo đi chém mòng, tôi giả vờ bực dọc : mày đổi mẹ nó tên thành thằng Nhát cho rồi.., chứ Bạo cái đ..éo gì, tôi cố gạt con rắn lên chỗ nước nông rồi chẹn cổ tóm sống, cho nốt vào cái bao tải dứa còn lại, rồi hai thằng líu díu quay lại con đường cũ. Đang lội ì ũm bỗng thằng Bạo lại hét toáng rồi nhảy cẫng lên : cạp nia kia anh ơi, nó suýt bò vào chân em. Tôi soi kỹ trong lùm cỏ ngập nước thì phát hiện một vạt cỏ đang động đậy theo chiều con rắn bò, liền vụt ngang một roi sắt hú hoạ, một cuộn sóng quẩn mạnh rồi một khúc khoang đen khoang trắng của con rắn cạp nia khá to oằn lên, tôi thò móc kéo lên, một con khoang đen khoang trắng to bằng cái chuôi liềm mà dài cả một sải tay, cái đầu đang ngoe nguẩy há cái miệng đỏ lòm đớp đớp.

Hổ mang, cạp nia… đủ loại. Toàn rắn độc !
Lúc này thì thằng Bạo đã hoảng loạn thực sự nên đã nhảy ngay lên đường tầu quầy quậy đòi về, còn tôi thì như đang say đòn, nỗi sợ hãi đã biến thành quả cảm, tôi quyết tâm săn lùng tìm diệt tất loài rắn độc phòng hậu hoạ về sau (kinh thặc !), bởi tôi biết cả cánh đồng bao la này có con nào sống sót thì nay dồn hết về đây, trên đường đưa thằng Bạo về tôi còn đập huỵt 2 con hổ mang to và kết liễu vài con khoang đen khoang trắng. Bước vào nhà nhìn đồng hồ, chúng tôi mới đi được 45 phút và quãng đường chừng 300m…thật là hãi hùng.
Vứt hai cái bao tải rắn đang phì phì vào góc nhà, tôi quyết định một mình khoác súng và cầm gậy đi tiếp, vì lý do an toàn nên tôi quyết định gặp là đập chết,và chỉ 2 tiếng sau với vài vòng bờ đất cao tôi đã vụt chết 4 con hổ mang nữa, toàn loại chừng hơn một ký, hú hồn trong đời tôi chưa bao giờ thấy rắn to và nhiều đến như vậy ! May mà trong ngăn đá tủ lạnh vẫn còn đá lạnh, tôi vứt mấy con rắn bị đập chết vào, rồi chui vào màn giắt thật kỹ xung quanh, nhưng cũng chẳng thể nào ngủ được bởi tiếng phì phì của mấy con rắn trong bao tải, càng nghĩ lại càng thấy rùng rợn, thằng Bạo không dám về đêm nay nó ngủ lại bên này, có nó tôi cũng thấy vững tâm hơn, nhưng vẫn thắc thỏm chờ trời sáng… quả là một đêm ác mộng !
Mà là ác mộng thật, bởi tôi chưa bao giờ thấy nước lớn thế này, và cũng chưa bao giờ rơi vào cảnh cùng quẫn thế này. Nguy cơ trắng tay thì đã đành, nhưng còn sự nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ, và chính trong hoang cảnh ngặt nghèo như vậy tôi đã hạ một quyết tâm : là phải giữ bằng được hồ cá bằng bất cứ giá nào, và sẽ tiêu diệt hết mọi mối nguy hiểm từ rắn cho cả khu vực này về sau, thế là cả đêm tôi ướt lướt thướt ì ũm be bờ chắn nước và lên kế hoạch đề phòng lũ lớn, thi thoảng lại tuần quanh chỗ mấy gò đất cao xem có con rắn nào mò về không để đề phòng nước lớn có thể trôi mất nhà sàn. Tôi tháo lấy một cuộn dây điện và kết thêm một cái bè chuối khá vững chăc, bỏ lên chiếc bếp ga du lịch với ba bình ga, cái ăng gô, túi bột canh và tất cả đồ câu cần câu, mồi bả cùng khẩu súng hơi của Bá Vương rồi phủ lên một tấm bạt, neo bè cạnh mấy gốc cây keo to, như vậy, nếu có vỡ đê thì tôi vẫn có thể kiếm chim trời cá nước mà sống đàng hoàng. Suy nghĩ của tôi lúc này thật lập dị …ha ha…thử sống hoang dã với tự nhiên một phen.

2 trong số 27 con hổ mang bắt sống bị chúng tôi xử trảm tại nhà cần thủ Dũng “phàn”, sau khi thoát khỏi vùng lũ. Đây chưa phải là những con to, tiếc rằng những hôm băt được nhiều rắn lớn thì không có máy để ghi lại hình !
Trong nhà gạo vẫn còn, nhưng nước sạch thì không có, vì mất điện và máy bơm thì cũng ngập sâu trong nước từ lâu rồi, mái nhà thì phủ đầy lá cây mục nên hứng nước không dùng được, tôi liền nghĩ cách chế một máy cung cấp nước ngọt bằng cách cắm cọc căng cái áo đi mưa ra ngoài trời mưa rồi hứng vào một cái nồi to, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ để dành gạo phòng khi nước lớn không tiếp tế được, từ ngày mai tôi sẽ kiếm được gì thì ăn nấy.
Rất may gần sáng tôi bẫy được một con chim Cuốc bèo vướng chân vào đống lưới tơ cũ trôi cạnh góc hồ, tôi bơi vòng sang hồ bên vặt vài quả đu đủ xanh và chùm khế, thế là sáng hôm sau tôi đã có một bữa sáng ngon lành với thịt chim nấu với đu đủ, cùng lòng rắn xào khế và vài khúc rắn luộc, ăn sáng như thế thì quá ổn rồi còn gì.
Ban ngày tôi liên tục đi kiểm tra xung quanh hồ chèn chân chì và căng thêm luới chỗ ngập nước, đắp thêm bờ những chỗ sắp tràn, điện thoại của tôi lúc này đã hết pin, tôi cố gọi cuộc cuối cùng cho Thực và Kiên hai chú em trông hồ đến tiếp cứu vì ngày thứ 2 nước vẫn lên to nhưng tôi mù tịt chẳng biết tin tức gì ! Rất may, đến khoảng 10 h sáng thì có thuyền cứu trợ của xã đến cập vào đường tầu, họ hỏi thăm, động viên và tặng tôi một thùng mỳ tôm với 1 can đựng 20l nước ngọt… Hu hu, tự nhiên mình trở thành “nạn nhân lũ lụt”, có thực tế rơi vào hoàn cảnh như này mới thấm thía nỗi khổ, sự khó khăn của bà con vùng lũ đã trải qua…

Bên cạnh thùng mì gói và 20 lít nước ngọt
Thật là cảm động, thế là yên tâm về lương thực, nhưng tôi vẫn cứ thử sống theo cách…tự nhiên của tôi. Mỳ tôm, tôi chỉ bóc lấy gói bột canh để dành, còn nhường phần mỳ cho hai con chó trung thành đang ướt lướt thướt đang lả ra vì đói mỗi bữa mỗi con 1 gói. Còn tôi sẽ tự kiếm, chế được món gì tôi sẽ ăn món ấy, tôi định vị trong đầu lại những vị trí của mấy búi xả, búi gừng và mò được vài khóm, cùng với 1 cây ớt trĩu quả. Tôi nhổ tất, nhặt hết lá và đem gác lên để dùng dần, trưa nay tôi xào thịt rắn với xả ớt, đu đủ ninh xương rắn ….nhưng vẫn đói, tôi đành nhá thêm một gói mỳ tôm để dành cho chó, hi hi …mì tôm sống ngon thật nhưng mỗi tội nhấm vào là khát nước !

Sắp tới rồi hồ ĐQ 3 kia rồi. Mãi khi nước rút thằng Bạo mới vượt lũ về nhà kiếm được một chiếc thuyền sắt tới ứng cứu hộ !
Hôm nay nhân tiện có thuyền về tôi gửi về hồ ĐQ1 cho Nghĩa chú em trông hồ và Thế Anh, Năm “chim” (mấy anh em cần thủ đang phụ giúp chống lụt), 2 con hổ mang chừng hơn 2 cân để nhậu chơi, làm anh em xanh mặt. Tới sẩm tối, thì Trung “nhảy” một cần thủ Âu lạc Hà Đông vốn hay lọ mọ nghe tin rắn rết, liền cởi quần áo lội vào năn nỉ cho anh cho em theo bắt rắn với, thế là có đồng đội rồi đêm nay rồi và chúng tôi sẽ tiếp tục sát cánh truy lùng loài quái thú này.
Vậy là ok… tên lính thuỷ ..đánh dậm sos… tiếp tục truy tìm 3 con cá sấu sổng chuồng và rắn hổ mang ở những khu vực xa hơn xung quanh hồ bằng chiến thuyền do thằng Bạo làm thuyền trưởng…
(còn tiếp)
Tác giả: Nguyễn Toán (2008)